Share cho bạn Đang làm gì đấy?

Không một người bình thường nào tự nhiên nhắn câu này cho bạn. Tin tôi đi và thử nhớ lại đi. Lần gần đây nhất bạn nhận được tin nhắn này là từ ai.

Bạn biết câu trả lời rồi chứ?

Bạn đang xem: cách trả lời câu hỏi đang làm gì đó

Nó là một câu hỏi nhưng chứa đựng những gì muốn nói hơn là những gì muốn biết. Đôi lúc tôi nghĩ con trai hẳn là được lập trình giống nhau với những câu hỏi không thể nào giống nhau hơn “Đang làm gì đấy?”.

Đọc tiếp các bài viết cùng chủ đề bóp chết tình yêu từ trong trứng nước:

  • Cơm đã bị em ăn chưa?
  • Lại là câu hỏi ĐANG LÀM GÌ ĐẤY

Hiểu hơn một chút về con trai, tôi mới hiểu vì sao mình từng nhận những tin nhắn như vậy. Những ngày còn gắn bó với cái 1280, màn hình điện thoại sáng và dòng chữ hiện lên “Đang làm gì đấy” là miệng cười toe toét hí hoáy bấm, bấm xong lại xóa, rồi viết “Không làm gì hết. Trời đang mưa lười quá”. Rồi bắt đầu cuộc nhắn tin mãi không ai muốn kết thúc. Khi ấy, tôi chỉ nghĩ người ta muốn biết mình đang làm gì chứ không nghĩ được gì khác.

Đó là khoảng thời gian chúng ta chưa là gì của nhau, những nhớ thương chưa kịp trao, nói gì cũng ngại. Đó là lúc nghe người kia bệnh, chỉ hờ hững nhắn tin “Ờ vậy uống thuốc đi, nói với tui làm gì” rồi tối đến lại “hờ hững” chìa ra gói thuốc “Nè uống đi”.

Xem thêm: Thuyết minh về cách làm diều giấy

Xưa giờ người ta hay bảo câu tán gái kinh điển của mấy ông là “Em ăn cơm chưa?”, câu kinh điển thứ 2 chính là “Đang làm gì đấy”. Thế câu thứ 3 là gì? “Hôm nay trời nắng nhỉ, lạnh nhỉ…” – thời tiết, con trai các ông thích nói chuyện thời tiết nhỉ?

Thực ra cũng dễ hiểu thôi, ai yêu đương cũng đều có những lúc kém thông minh, ngu si ngây dại như thế cả, mà nói một cách dễ thương thì “đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu”. Tôi phải kiềm chế như nào mới thôi cái trò cứ đi uống vài chai bia là nhắn tin cho crush hỏi anh đi làm về chưa, xong rồi anh ấy trả lời chứ không hề hỏi lại “còn em”. Đến bản thân tôi lắm trò và luôn tự hào là thông minh, hoạt ngôn mà còn hay hỏi mấy câu “cụt đường” như thế, thì chẳng có gì lạ khi người ta cứ hỏi nhau “đang làm gì đấy”.

Tôi cá là đầy người sẽ nhận được câu trả lời nhẹ thì kiểu “làm việc”, “ăn”, “ngủ”, “xem phim”, nặng nề hơn thì kiểu “tôi làm gì kệ tôi”, “liên quan gì anh”, “hỏi gì ngày nào cũng hỏi thế” hoặc “seen”. Còn nồng nhiệt cắn câu đớp thính, mình thích người ta và người ta cũng thích mình thì mẫu câu trả lời nó đơn giản thế này ạ: “Em/tớ đang… + Anh/cậu thì sao”. Đấy, nó phải có 1 câu hỏi ngược lại nhạt nhẽo thế đấy, mà 2 đứa ngày nào cũng thích hỏi, trả lời mãi chẳng thấy chán. Vì sao tôi biết á, tôi từng trải đủ hết các thể loại cảm xúc trên rồi.

Nhưng người tôi thích lại thuộc phạm trù của một hành tinh khác các bạn ạ, anh ấy hỏi tôi đang làm gì, tôi cũng hỏi lại, đầy hào hứng, kết quả thì sao, anh ấy vẫn chả thích tôi. Ờ thế mới nói, yêu đương ấy mà, phiên phiến thế thôi, chả có công thức đáp án chung nào cho tất cả. Ai khuyên gì, nghe biết thế thôi, áp vào chuyện của mình, chưa chắc đúng.

school04-00022

Tôi đã từng rất xúc động khi đặt chân đến một vùng đất lạ, loay hoay với những lạ lẫm, điện thoại hiện lên tin nhắn vỏn vẹn bốn chữ “Đang làm gì đấy”. Mãi chẳng trả lời vì cứ suy nghĩ nhắn gì đây, có quá nhiều điều muốn nói. Cho đến khi người ta gọi lại giọng lo lắng “Này, nghĩ gì lâu vậy”. Kiểu như vậy đấy.

Người ta bảo để bộc lộ nỗi nhớ một cách kín đáo, hãy nhắn câu “Đang làm gì đấy”. Nghĩ lại, ừ đúng thật. Nhưng bao lâu rồi cũng chẳng còn can đảm lẫn cảm xúc mà nhắn một câu như vậy cho bất cứ ai. Cảm xúc có rất nhiều, nhưng những gì thuộc về lần đầu tiên đều không thể gặp lại.

Đọc thêm: Kinh nghiệm đặt vé máy bay đi Phú Quốc giá tốt của các hãng hàng không nội địa

1 new message: “Đang làm gì đấy?”

“Đang nhớ anh”, bấm send.

5 phút, 10 phút, ò, chắc ngất luôn rồi.

Tôi viết thêm những dòng này vào 5 năm sau, khi tôi đã ít nhiều không còn xúc động trước 4 từ đơn giản này nữa. Hoặc giả, người tôi chờ tin nhắn chưa bao giờ nhắn cho tôi câu này.

Bạn phải công nhận với tôi rằng, không phải lúc nào nhận tin nhắn này cũng khiến bạn vui. Có những người rất phiền, nhưng họ không biết rằng họ phiền. Mở tin nhắn lên, không muốn trả lời, dù mình cũng rảnh. Khoảng cách từ ấm áp đến vô duyên thật ra rất mong manh, chỉ đơn giản là mình thích hay không thích.

Tôi cũng không còn hỏi anh ấy đang làm gì đấy nữa, tôi sợ anh thấy tôi phiền phức. Thật buồn, nhưng đành chịu thôi.

Chia sẻ:

  • Twitter
  • Facebook
  • Email
  • In

Thích bài này:

Thích Đang tải…

Có liên quan

Viết một bình luận